Bổ sung Chondroitin Sulfate cho tôm sú

[Tạp chí Người Nuôi Tôm] – Nhóm nghiên cứu của Đại học Hải Dương Quảng Đông đã tiến hành nghiên cứu nhằm đánh giá ảnh hưởng của các mức bổ sung CS khác nhau đến sự sinh trưởng của tôm sú. Quan trọng hơn, các tác giả đã thử nghiệm khả năng CS là một chất phụ gia mới bằng cách đánh giá tỷ lệ sống của tôm sú sau khi nhiễm Vibrio harveyi, Virus hội chứng đốm trắng (WSSV), Virus Decapod Iridescent 1 (DIV1) và sự thay đổi miễn dịch liên quan.

Bổ sung Chondroitin Sulfate vào chế độ ăn có thể cải thiện năng suất tăng trưởng và khả năng kháng bệnh của tôm sú

Thí nghiệm

CS (độ tinh khiết 99%) được mua từ Công ty Sinh học Yên Đài (Sơn Đông, Trung Quốc). Bốn chế độ ăn thử nghiệm đã sử dụng các mức CS khác nhau ở mức 0,0%, 0,2%, 0,5% và 1,0%. CS theo tỷ lệ trên được hòa tan trong nước tinh khiết và sau đó phun đều lên thức ăn cơ bản và nghiệm thức đối chứng được phun với cùng một lượng nước tinh khiết. Tôm sú được mua từ Công ty Thủy sản Quảng Đông ở Trạm Giang (Quảng Đông, Trung Quốc). Tôm nuôi tại Cơ sở Nghiên cứu Sinh học Biển Đông Đảo, Đại học Đại dương Quảng Đông. Trước khi nuôi thí nghiệm, tôm được vận chuyển vào ao nuôi trong nhà và cho ăn thức ăn công nghiệp để thích nghi với điều kiện thí nghiệm trong 7 ngày. Sau thích nghi, 100 con tôm sú khỏe mạnh có chiều dài trung bình 5,61 ± 0,17 (cm) và trọng lượng trung bình 1,88 ± 0,70 (g) được chuyển vào 12 lồng lưới (1,0m x 1,0m x 1,2m). Các thông số chất lượng nước được đo hàng ngày và nhiệt độ, độ mặn và pH của nước biển duy trì ở mức tương ứng là 28,3 ± 0,9°C, 35,06 ± 0,12‰ và 8,06 ± 0,06‰. Tôm được cho ăn tới no với khẩu phần thí nghiệm 4 lần/ngày vào lúc 7:00, 11:00, 15:00 và 19:00 trong 56 ngày.

Kết quả về tăng trưởng

Ảnh hưởng của việc bổ sung CS trong thức ăn đến năng suất tăng trưởng của tôm sú được trình bày trong Bảng 1. Tôm ăn chế độ ăn chứa 0,5% CS có chiều dài cuối cao nhất (8,91 ± 0,42 cm), trọng lượng cuối (9,40 ± 1,23 g), WG (400,00 ± 86,90%), SGR (3,60 ± 0,10%) và SR (88,00 ± 2,45%). Khẩu phần có 1,0% CS cũng làm tăng đáng kể tốc độ tăng trưởng của tôm so với nhóm 0,0% (p < 0,05). Tuy nhiên, không có sự khác biệt có ý nghĩa thống kê giữa nhóm 0,2% và nhóm 0,0% (p > 0,05).

Bảng 1. Ảnh hưởng của CS trong thức ăn đến sinh trưởng của tôm sú

Kết quả về Tỷ lệ sống tích lũy của tôm sú được cho ăn CS sau khi nhiễm V. harveyi, WSSV và DIV1

Hình 1A cho thấy ảnh hưởng của CS đối với tỷ lệ sống tích lũy của tôm sú bị nhiễm V. harveyi. Sau khi nhiễm V. harveyi, tỷ lệ sống tích lũy trong nhóm 0,5% (Kaplan-Meier log-rankχ2: 9,218, p < 0,05) cao hơn đáng kể so với 0,0% bắt đầu từ 4 giờ sau khi nhiễm (hpi). Ở mật độ 168 hpi, tôm sú P. monodon ở nhóm 0,5% có tỷ lệ sống tích lũy cao nhất (50,00 ± 8,16%) và nhóm 0,0% có tỷ lệ sống tích lũy thấp nhất (20,00 ± 8,16%).

Ảnh hưởng của CS đối với tỷ lệ sống của tôm sú bị nhiễm WSSV được thể hiện trong Hình 1B. Sau khi nhiễm WSSV, tỷ lệ sống tích lũy của nhóm 1,0% cao hơn đáng kể so với nhóm 0,0% trong khoảng từ 40 hpi đến 76 hpi (Kaplan-Meier log-rankχ2: 5,675, p < 0,05) và tỷ lệ sống tích lũy của nhóm 0,5% cao hơn đáng kể so với nhóm 0,0% trong khoảng từ 40 hpi đến 76 hpi (Kaplan-Meier log-rankχ2: 4,995, p < 0,05).

Sau khi nhiễm DIV1, tỷ lệ sống tích lũy trong nhóm 0,0% (Kaplan-Meier log-rankχ2: 4,043, p < 0,05) và nhóm 0,2% (Kaplan-Meier log-rankχ2: 5,043, p < 0,05) thấp hơn đáng kể so với nhóm 1,0% bắt đầu từ 100 hpi. Ở 168 hpi, tôm sú trong nhóm 1,0% có tỷ lệ sống tích lũy cao nhất (70,00 ± 16,33%) và nhóm 0,2% có tỷ lệ sống tích lũy thấp nhất (40 ± 8,17%) (Hình 1C).

Kết quả về hoạt tính men tiêu hóa và men miễn dịch của tôm sú

Ảnh hưởng của CS đối với AMS, LPS, LYS, CAT và SOD của tôm sú được thể hiện trong Hình 2. Sau khi nhiễm DIV1, hoạt động của cả AMS và LPS trong ruột tăng lên đáng kể ở nhóm 0,0% ( p < 0,05), trong khi không có thay đổi đáng kể trong nhóm 1,0% (p > 0,05). Ngược lại, hoạt động của LYS và SOD trong huyết tương đều giảm đáng kể ở cả nhóm 0,0% và 1,0% (p < 0,05) và hoạt động của CAT giảm đáng kể ở nhóm 0,0% (p < 0,05) trong khi không có sự thay đổi đáng kể trong nhóm 1,0% (p > 0,05). Ngoài ra, hoạt động của ba enzym miễn dịch ở 1,0%-PBS cao hơn đáng kể so với 0,0%-PBS (p < 0,05) và ở 1,0%-DIV1 so với 0,0%-DIV1 (p < 0,05).

Hình 1. Tỷ lệ sống của tôm sú được ăn Chondroitin Sulfat sau khi nhiễm (A) V. harveyi, (B) WSSV và (C) DIV1.

Hình 2. Hoạt tính của (A) Amylase và (B) Lipase trong ruột, và (C) Lysozyme, (D) Catalase và (E) Superoxide Dismutase trong huyết tương của P. monodon ở nhóm 0,0% và nhóm 1,0%.

Sự khác biệt về hệ vi sinh vật giữa nhóm 0,0% và nhóm 1,0%

Trình tự có độ phong phú cao nhất trong mỗi OTU được lấy làm trình tự đại diện cho phân tích chú thích loài. Phân tích phân loại ở cấp độ ngành của các mẫu cho thấy năm ngành vi khuẩn có nhiều nhất trong ruột của tôm sú trong mỗi nhóm. Trong nhóm 0,0%-PBS, ngành có nhiều nhất là Proteobacteria (99,56%), Bacteroidetes (0,25%), GN02 (0,07%), Firmicutes (0,04%) và Fusobacteria (0,04%), trong khi những vi khuẩn này chỉ chiếm 0,0%. Nhóm -DIV1 là Proteobacteria (99,08%), Bacteroidetes (0,74%), Tenericutes (0,07%), Firmicutes (0,05%) và Fusobacteria (0,03%). Trong khi đó, ngành có nhiều nhất trong nhóm 1,0%- PBS là Proteobacteria (96,46%), Firmicutes (1,12%), Bacteroidetes (0,84%), Firmicutes (1,03%) và Cyanobacteria (0,13%), trong khi 1,0%- Nhóm DIV1 bị chi phối bởi Proteobacteria (99,62%), Bacteroidetes (0,19%), Fusobacteria (0,07%), Firmicutes (0,05%) và GN02 (0,03%) (Hình 3A). Trong tất cả các mẫu được phát hiện, hầu hết các OTU được ánh xạ tới Proteobacteria (Hình 3B), nhưng không có sự khác biệt đáng kể giữa các nhóm (p > 0,05). Ngoài ra, mức độ phong phú tương đối của Vi khuẩn lam và Firmicutes trong nhóm 1,0% -PBS cao hơn đáng kể so với các nhóm khác (p < 0,05) và không có sự khác biệt đáng kể về mức độ phong phú tương đối của Bacteroidetes giữa tất cả các nhóm (p > 0,05) (Hình 3C). Ở cấp độ chi, Photobacterium có mức độ phong phú cao nhất trong mỗi nhóm. So với nhóm 0,0%-PBS, mức độ phong phú tương đối của Photobacterium trong nhóm 0,0%- DIV1 đã giảm đáng kể (p < 0,05) và mức độ phong phú tương đối của Vibrio trong nhóm 0,0%-DIV1 đã giảm đáng kể cao hơn so với các nhóm còn lại (p 0,05) (p > 0,05)

Hình 3. Cấu trúc và thành phần của cộng đồng vi khuẩn đường ruột trong tôm ở các nhóm khác nhau ở cấp ngành. Dữ liệu được trình bày dưới dạng (A) có nghĩa là cho từng nhóm trong số bốn nhóm, (B) kết quả từ các mẫu riêng lẻ và (C) thay đổi về mức độ phong phú của phyla vi khuẩn chiếm ưu thế. Các chữ cái không giống nhau cho thấy sự khác biệt đáng kể (p <0,05)

Tóm lại, việc bổ sung CS vào chế độ ăn có thể cải thiện năng suất tăng trưởng và khả năng kháng bệnh của tôm sú, điều này có thể đạt được bằng cách cải thiện hoạt động của các enzym miễn dịch, ổn định hoạt động của các enzym tiêu hóa và bảo vệ đường ruột khỏi sự xâm nhập của mầm bệnh tiềm tàng. Kết quả cung cấp một tài liệu tham khảo tiềm năng cho việc áp dụng CS trong thức ăn thủy sản.

 ThS. Chinh Lê

Học viện Nông nghiệp Việt Nam